Hôm qua là quá khứ. Ngày mai là
tương lai. Chỉ có hôm nay là hiện tại là món quà mà cuộc sống ban tặng cho
chúng ta.
Anh rể tôi kéo cái ngăn dưới cùng của
chiếc bàn nơi chị tôi vẫn thường ngồi làm việc và lấy ra một cái gói được bọc bằng
giấy lụa. Anh xé lớp giấy bên ngoài và cho tôi xem một chiếc quần nhỏ được gói
bên trong. Chiếc quần rất dễ thương: được may bằng lụa mềm có viền ren. Trên đó
vẫn còn nguyên miếng nhãn ghi giá, một số tiền không nhỏ.
- Jan đã mua nó khi anh chị đến New
York lần đầu tiên, cách đây đã 8, 9 năm rồi, nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc nó.
Cô ấy định để dành chờ một dịp đặc biệt. Giờ thì ngoài dịp này ra, chẳng còn có
dịp nào khác nữa.
Anh cầm lấy chiếc quần từ tay tôi,
đặt nó lên giường cùng những quần áo khác mà chúng tôi định chôn theo chị tôi.
Anh mân mê nó một lúc rồi đóng xầm ngăn kéo và quay về phía tôi nói:
- Đừng bao giờ giữ lại bất cứ điều
gì để chờ một dịp đặc biệt. Mỗi ngày tồn tại trên cõi đời chính là một dịp đặc
biệt rồi đó.
Những lời của anh cứ văng vẳng mãi
bên tôi từ lúc đó đến những ngày kế tiếp, khi tôi giúp anh và đứa cháu thu xếp
tang lễ cho chị tôi ổn thỏa. Chị tôi đã ra đi thật bất ngờ!
Trên chuyến bay quay về nhà sau đám
tang chị, tôi cứ nghĩ về những lời nói ấy, về tất cả những ước mơ chưa trọn vẹn
của chị tôi, về những điều chị đã làm mà không nhận ra rằng nó đặc biệt.
Và tôi nghiệm ra: cuộc sống chưa
bao hương vị ngọt ngào để ta thưởng thức bất cứ khi nào có thể, chứ không phải
để ta đối phó. Thế là tôi quyết định thay đổi!
Tôi bắt đầu đọc nhiều hơn và ít bận
tâm đến những điều nhỏ nhặt. Tôi thích thú ngắm nhìn cảnh vật khi ngồi trên
boong tàu và không rối lên khi thấy đám cỏ dại trong vườn. Tôi dành nhiều thời
gian cho gia đình, bạn bè và hạn chế tham dự những cuộc gặp gỡ chẳng mấy bổ
ích.
Tôi không để dành bất cứ điều gì nữa:
tôi dùng tất cả những món đồ sứ và đồ pha lê xinh đẹp của mình vào mỗi dịp có ý
nghĩa – chẳng hạn như giảm được một ký lô, bồn rửa chén hết bị nghẹt hay bông
hoa trà đầu tiên hé nở.
Tôi mặc chiếc áo đẹp đi chợ nếu thấy
thích. Khi tôi nghĩ mình trông sang trọng, tôi có thể trả nhiều tiền hơn cho một
túi rau nhỏ mà không cau mày. Tôi sẽ không để dành lọ nước hoa thơm nhất của
mình cho những dịp đặc biệt nào nữa, cho dù các cô bán hàng hay vài người nào
đó xì xào bình phẩm.
Tôi đang bỏ dần những cụm từ “một
ngày nào đó” hay “nội trong vài ngày” khỏi ngân hàng từ vựng của tôi. Nếu có điều
gì đáng xem, đáng nghe hoặc đáng làm, tôi sẽ làm ngay.
Tôi không chắc chị tôi sẽ làm gì nếu
biết rằng ngày hôm sau chị không còn trên cõi đời này nữa, cái ngày hôm sau mà
tất cả chúng ta mặc nhiên nghĩ nó sẽ đến. Tôi nghĩ chị hẳn đã gọi điện cho những
người trong gia đình và vài bạn bè thân. Có lẽ chị đã hẹn gặp một vài người bạn
cũ để xin lỗi và xóa đi những chuyện không vui đã qua. Hoặc chị đã đi ra ngoài
dùng một bữa cơm Tàu mà tôi đoán mình sẽ chẳng bao giờ được biết!
Những điều nhỏ nhoi chưa làm được sẽ
khiến tôi bực bội nếu tôi biết thời gian của mình chỉ có giới hạ. Bực bội bởi
tôi đã trì hoãn đi thăm những người bạn tốt mà tôi định sẽ liên lạc vào một
ngày nào đó. Bực bội bởi tôi đã không viết những lá thư nào đó mà tôi đã định
viết – nội trong vài ngày.
Tôi đã bực mình và nuối tiếc vì tôi
đã không thường xuyên nói với chồng và con gái tôi rằng tôi yêu họ biết bao.
Tôi đang cố gắng rất nhiều để không trì hoãn, giữ lại hay để dành bất cứ điều
gì mang thêm tiếng cười và làm cho cuộc sống của chúng tôi thêm phong phú.
Và mỗi buổi sáng, khi thức dậy, tôi
luôn tự nhủ: hôm nay là một ngày đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi hơi thở…đều
là một món quà của cuộc sống.
Chúng ta không biết chuyện gì có thể
sẽ xảy ra với mình trong chuỗi liên khúc lạ thường và bất ngờ của cuộc sống.
Tuy nhiên, ta có thể quyết định những gì xảy ra bên trong con người mình, cách
nhìn và cách ta đón nhận chúng cũng như ta sẽ làm gì với chúng – và đó mới
chính là điểm mấu chốt.